Trang chủ > Kính lúp thấu hiểu > Thái độ >> Cứ trưởng thành đi đừng sợ hãi

Cứ trưởng thành đi đừng sợ hãi


Tôi chưa bao giờ dám nhận mình đã trưởng thành. Ở cái độ tuổi 21 xanh non biếc rờn, thỉnh thoảng tôi cũng khát khao tắt nắng buộc gió như kiểu Xuân Diệu.

>> Khi ta trưởng thành

Đã có lúc tôi từng tưởng tượng thậm chí ước ao


Giá mà hôm nay có ngày tận thế thật, thì tảng thiên thạch đâm sầm vào Trái Đất cho nát tan hết đi, thì mình sẽ ra đi vào cái độ tuổi đẹp nhất của đời người, không phải biết đến mặt của con quái vật trưởng thành vì nghe nói trưởng thành đáng sợ lắm.
 


Mỉm cười với cuộc sống (Nguồn: Yan)

Có đau đớn mới có trưởng thành


Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, trong lúc tôi đang mơ màng với ảo vọng ngu ngốc của mình thì ngoài kia, trái đất vẫn quay, cuộc sống về bản chất vẫn vận động dù ta có làm gì hay không. Nên chẳng thể nào chúng ta không buộc phải trưởng thành, cứ mãi ngô nghê khi thế giới ngoài kia đã thành người lớn hết thảy.

Gà con muốn ra khỏi trứng phải dùng sức mình đạp vỡ vỏ trứng để chui ra, nếu mà nó cũng ước ai đó đập vỏ phụ mình để đỡ mất công tốn sức thì nó đã thành cái trứng ốp la trên dĩa bên cạnh ổ bánh mì chứ không phải là một chú gà con. Không có cái giá của sự  trưởng thành nào lại không trải qua đau khổ.
 


Gà con muốn trưởng thành phải tự làm vỡ vỏ trứng (Nguồn: gatadibo)

 

Giống như chú gà con đó, có lúc tôi cảm thấy mình hoang mang, sợ hãi ở cái độ tuổi chuyển giao giữa phần “trẻ con” và phần “người lớn” trong tôi. Đi học, đi làm về đứng trước gương tự hỏi bản thân mình: “Mày là ai? Mày muốn gì? Làm thế nào để mày hạnh phúc?”. Lái xe băng nhanh trên đường nhìn người này người kia buôn bán xô bồ, hay khi đi giữa những trung tâm thương mại với ánh đèn lung linh, sáng choang, mùi nước hoa, mùi đồ hiệu đắt tiền, tôi cũng tự hỏi “Liệu họ có hạnh phúc không?”

Hạnh phúc là gì


Lắm lúc tôi tự hỏi mình liệu có những gì thì mình sẽ hạnh phúc, có phải là khi tôi có rất nhiều tiền, có một công việc lương cao trong một tập đoàn lớn, hay khi nhà cao cửa rộng xe hơi đưa đón thì tôi sẽ thấy vui. Hay tôi sẽ vui bên cạnh một người đàn ông đẹp trai giàu có? Nhưng dừng lại nào! Chỉ là sống thôi mà, mục đích là hạnh phúc còn tất cả các thứ khác đều là công cụ thôi mà.
 


Hạnh phúc là những điều thật giản dị (Nguồn: Kenh14)

 

Có lẽ để có được hạnh phúc tôi cần phải biết mình thật sự muốn có điều gì và làm mọi cách để đạt được điều đó. Nhưng nhiều khi có được nó rồi tôi mới biết thật sự thì nó đâu làm mình hạnh phúc tới vậy. À! Và tôi hiểu ra rằng, hạnh phúc không phải là cái tôi sẽ đạt được, nó không phải là điểm đến mà là cả một cuộc hành trình dài.

Và trên cuộc hành trình đó, quan trọng là tôi đã sống như thế nào, tôi đã làm được những gì


Thời còn đi học, bạn thường được đánh giá độ thông minh qua mức độ bạn có giỏi toán, vật lí, hóa học và vân vân mây mây những môn học khác hay không.

Nhưng khi bạn bước ra khỏi cánh cửa trường học, bạn sẽ hiểu rằng một người thông minh không nhất thiết phải giỏi toán, và một người giỏi toán chưa chắc gì đã giỏi những thứ khác. Có người thông minh về cảm xúc, có người có năng khiếu âm nhạc, người lại giỏi hội họa, người lại có tài năng thiên bẩm về thời trang…

Bạn sẽ nhận ra rằng, mỗi người đều có những thế mạnh khác nhau, từ đó quyết định sứ mệnh của bạn khi đến với cuộc đời này.

 

Và trưởng thành là khi


Khi bạn hiểu và trân trọng cuộc sống của chính mình, trân trọng và yêu thương bản thân mình. Khi bạn không còn phải dè chừng ánh mắt của người khác, hay cố gắng sống sao để mọi người yêu thích. Khi bạn yêu luôn những khuyết điểm của bản thân mình và hài lòng với tất cả những gì thuộc về bạn. Người trưởng thành lúc đó sẽ vui vẻ đón nhận mọi thứ đến với cuộc sống của mình.

Khi đó tôi sẽ đứng trước gương, nhoẻn miệng cười với cái đứa không hoàn hảo trong gương và nói với nó “Mày thật xinh đẹp và đáng yêu! Mày lúc nào cũng thật hạnh phúc! Mày đang đi đúng hướng rồi đấy!”

Vậy nên, ai rồi cũng phải lớn, cũng phải trưởng thành. Thôi nào đừng sợ hãi nữa bạn trẻ của tôi.

 

                    Theo Nghệ thuật sống

Len dau trang