Vì sao mẹ luôn hy vọng con trở thành một ai đó khác
Không phải là con không muốn nghe lời mẹ mà là mẹ lúc nào cũng muốn con sống theo ý mẹ, mẹ luôn muốn con sống bằng cuộc đời của người khác. Vẫn biết đó là mẹ muốn tốt cho con, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của riêng mẹ, mẹ đứng trên lập trường của mẹ để suy nghĩ, vậy mẹ hãy một lần, chỉ một lần thôi đứng trên lập trường, sở thích và lối sống của con để suy nghĩ cho con một lần thôi… được không mẹ?
Mẹ hãy cho con là chính con, là cuộc sống của riêng con (nguồn: guu)
Khoảng cách suy nghĩ
Hãy cho phép con là chính mình chứ không phải là một ai đó khác trong hình mẫu của mẹ. “Mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc” là câu mẹ thường nói, nhưng hạnh phúc mà mẹ áp đặt cho con đó không thực sự là hạnh phúc. Hạnh phúc của con là hãy để con là chính con, trong cuộc đời của riêng con, hãy cho con những lời động viên và an ủi khi con vấp ngã trên đường đời, hãy giúp con lấy lại hy vọng khi con nghĩ nó còn quá xa vời. Chứ mẹ đừng ban phát hạnh phúc cho con bằng cách bắt con phải đi theo ước mơ của bố mẹ vì con là con bố mẹ. Con vẫn sẽ xem đấng sinh thành là trên hết, con vẫn sẽ mãi là con của bố mẹ dù con có đi đâu, làm gì; dù con thành công hay thất bại trên chính con đường con đã chọn.
Những trận cãi vã với những quan điểm khác xa nhau hàng triệu năm ánh sáng cứ ngày một nhiều hơn. Tôi trở thành một đứa con hư hỏng, cãi lời trong mắt bố mẹ. Bố mẹ trở thành người áp đặt, chế độ phát-xít trong mắt tôi. Khoảng cách cứ dần mở rộng ra không điểm dừng. Những cái tát, những trận đòn chỉ bởi vì… “Mày phải sống theo cách của tao, vì tao là mẹ mày…”. Thế đấy, chẳng ai xin lỗi ai vì ai đúng ai sai cũng khó mà nói cho hết được… con muốn là chính mình… mẹ muốn con trở thành hình mẫu mà mẹ đã ấp ủ từ khi con còn trong bụng mẹ…
Con không muốn khoảng cách mẹ con ngày càng xa (nguồn: xinhxinh)
Khoảng cách thế hệ
Mỗi thế hệ có một cách dạy dỗ khác nhau, có những nét tính cách khác nhau nên đừng áp dụng cách dạy xưa cũ rằng thương cho roi cho vọt vào thế hệ này nữa… mọi chuyện rồi sẽ tệ hại hơn mà thôi… sau những trận đòn thì là một tôi ngày càng lì lợm và cứng đầu hơn, tôi nhất quyết với lối sống của riêng tôi hơn…
Giá như những giây phút đầu tiên của sự việc mẹ đã không quát tháo tôi, không “thương” tôi theo kiểu hồi xa xưa ấy mà là ngồi xuống cùng nhau nói chuyện hay hỏi han tôi… thay vì chỉ trích và không ngừng đổ lỗi, trách móc và than vãn thì hãy thấu hiểu con, tìm hiểu con và bình tĩnh nghe con nói như cách mẹ đã nghe từng tiếng tim con khi con còn trong bụng mẹ… hãy cho con là chính mình!
>>Không bao giờ làm tắt nụ cười trên môi mẹ
Antalys